TRI ÂN THẦY CÔ
Alexander The Great đã từng nói: “Tôi mang ơn cha mẹ cho tôi sự sống, nhưng tri ân thầy tôi đã dạy tôi sống đẹp”. Đúng vậy, trong cuộc đời của mỗi chúng ta, nếu cha mẹ là bậc sinh thành thì thầy cô là những người có công lao rất lớn trong việc dạy bảo. Ngày Hiến chương Nhà giáo chính là dịp để các thế hệ học trò có cơ hội tri ân, hướng về các thầy cô - những người đã khai mở con đường tương lai cho lớp lớp học trò, là những người ươm mầm xanh cho đất nước Việt Nam thân yêu!
Thầy
cô! Hai tiếng thiêng liêng ấy vang lên từ trong sâu thẳm tâm hồn mỗi con người
một cách thân thương. Cố Thủ tướng Phạm Văn Đồng từng ca ngợi: “Nghề dạy học là
nghề cao quý nhất trong các nghề cao quý, nghề sáng tạo nhất trong
các nghề sáng tạo. Các thầy cô giáo không những dạy chữ mà
còn dạy người, họ cứ như cây thông trên sườn núi, cây quế giữa rừng
sâu thầm lặng toả hương dâng hiến trí tuệ, sức lực cho đời”. Nghề giáo là nghề
cao quý nhất trong những nghề cao quý, và người giáo viên là người âm thầm mà
vĩ đại nhất. Bởi thế có thơ nói rằng:
“Mấy ai là kẻ không thầy
Thế
gian thường nói không thầy sao nên”.
Từ
khi còn là những cô cậu học trò bỡ ngỡ cắp sách đến trường cho đến khi trưởng
thành thầy cô luôn dõi theo từng bước chúng em đi. Thầy cô - những người cha,
người mẹ thứ hai ở trường đã uốn nắn từng nét chữ, từng trang văn, từng dòng
thơ bay bổng khiến chúng em sống lạc quan, thêm yêu đời hơn. Thầy cô chắp cánh
tri thức để chúng em tiến bước tương lai, làm giàu cho Tổ Quốc. Thầy cô không
những tận tình giúp chúng em mở cánh cửa của kho tàng tri thức nhân loại mà còn
dạy chúng em cách làm người. Những người cha người mẹ thứ hai ở trường đó đã phải
hi sinh rất nhiều. Hi sinh bao giấc ngủ và sức khỏe của mình để soạn bài thật
chu đáo trước khi lên lớp, cho chúng em có bài học hay, lí thú và bổ ích; bao
đêm thức trắng để chấm bài với những dòng chữ đỏ, những lời phê đầy tâm huyết...
Trên bục giảng với giọng nói ấm áp, thân thương, trầm bổng, thầy cô mang đến
cho chúng em những kiến thức về tự nhiên, xã hội, cuộc sống, thầy cô dạy cho chúng
em về đạo lý làm người, về tình yêu thương, lòng bao dung,… Hun đúc cho chúng em
lòng vị tha đức hy sinh. Đã bao lần chúng em chưa ngoan, còn vô tâm, không chăm
chỉ học hành khiến thầy cô phải buồn phiền, suy tư. Và cũng bao lần chúng em
đem tặng thầy cô những bông hoa điểm tốt, làm ánh lên trên gương mặt thầy cô những
nụ cười rạng rỡ.
“Có một nghề bụi phấn bám
đầy tay
Người ta bảo đó là
nghề trong sạch nhất
Có một nghề không
trồng cây vào đất
Mà mang lại cho Đời
đầy trái ngọt hoa thơm”!
Quả
đúng như vậy, phía sau thành công trên bước đường đời chúng em luôn có dấu
chân, sự giúp đỡ, dạy bảo ân cần của thầy cô. Rồi mai sau khi chúng em đã rời
xa mái trường, rời xa quê hương. Chúng em bước tiếp trên con đường sự nghiệp của
mình. Nhưng chúng em hiểu rằng mình có được ngày hôm nay là nhờ công ơn thầy
cô, nhờ bao giọt mồ hôi và hơi ấm tình thương của thầy cô đã giúp em thành người
có ích. Vì thế, cho dù mai sau có trưởng thành, có thành công trong cuộc sống
thì chúng em cũng sẽ mãi không bao giờ quên công ơn thầy cô, hình bóng thân
thương của thầy cô đã gắn bó với em bao năm tháng học trò.
“Dẫu
đếm hết sao trời đêm nay
Dẫu
đếm hết lá mùa thu rơi
Nhưng
ngàn năm làm sao em đếm hết công ơn người thầy!”
Thời
gian vẫn cứ thế lặng lẽ trôi, thầy cô cứ âm thầm như những người lái đò, chở hết
lớp lớp các thế hệ học trò đến bờ bến tương lai. Thử hỏi mấy ai qua sông còn trở
lại thăm con đò xưa? Một sự thật tuy đau lòng nhưng những người lái đó vẫn kiên
trì tiếp tục công việc âm thầm mà vĩ đại cao cả ấy. Để rồi mai đây những thế hệ
học trò đó sẽ là chủ nhân tương lai của đất nước sẽ đem lại vinh quang cho Việt
Nam. Khi thành công trong sự nghiệp rồi những thế hệ học trò như những đàn chim
tung cánh sẽ bay về tổ bay về nơi đã vun đắp chúng em thành người. Những lời dạy
bảo ân cần của thầy cô sẽ mãi là hành trang theo em suốt cuộc đời, khi thuận lợi
cũng như khó khăn, khi thành công hay thất bại, sẽ mãi mãi là điểm tựa để chúng
em cố gắng vượt qua những thăng trầm của cuộc sống.
“Thời gian ơi xin ngừng lại
đừng trôi
Cho chúng con khoanh tay
cúi đầu lần nữa
Gọi tiếng thầy với tất cả
tin yêu”!
Xin
gửi đến những người lái đò thầm lặng ngàn lời tri ân sâu sắc.
Comments
Post a Comment