Phong cách sáng tác của nhà văn là gì?
PHONG CÁCH SÁNG TÁC CỦA NHÀ VĂN
1. Khái niệm phong
cách sáng tác
Phong cách sáng tác (phong cách nghệ thuật)
là những nét riêng biệt, độc đáo của một tác giả trong quá trình nhận thức
và phản ánh cuộc sống, những nét độc đáo ấy thể hiện trong tất cả các yếu tố
nội dung và hình thức của từng tác phẩm. Nói cách khác, phong cách thể hiện sự tài nghệ của người
nghệ sĩ trong việc đưa đến cho độc giả một cái nhìn mới mẻ về cuộc đời thông
qua những phương thức, phương tiện nghệ thuật mang đậm dấu ấn cá nhân của người
sáng tạo. (Trong nghĩa rộng: Phong cách là nguyên tắc
xuyên
suốt trong việc xây dựng hình thức nghệ thuật, đem lại cho tác phẩm một tính chỉnh thể có thể cảm nhận được, một giọng điệu và một sắc thái thống nhất). (Từ điển thuật ngữ văn học – Lê Bá Hán - Trần Đình Sử - Nguyễn Khắc Phi đồng chủ biên,
NXB Giáo dục, 2004. Tr. 255, 256).
2. Đặc trưng của phong cách thuật
Đặc trưng
1: Phong cách chính là con người nhà văn.
Nhà văn Pháp Buy phông nói: "Phong cách ấy là con người". Nó hình thành từ thế giới quan, nhân sinh quan, chiều sâu và sự phong phú của tâm hồn, của vốn sống, sở thích, cá tính cũng như biệt tài trong sử dụng cách hình thức, phương tiện nghệ thuật của nhà văn.
Ví dụ: Nguyễn Tuân là người nhìn đời bằng nhãn quan của cái tôi kiêu bạc, đầy tự hào, tự tin, tự trọng, cùng với lòng ngưỡng mộ cái Đẹp trong đời. Nguyễn Tuân là người từng trải, đi nhiều,
biết rộng, sống phóng khoáng,
thích tự do, thích thú với những cảm giác mãnh liệt trong cuộc sống... Những yếu tố ấy
trong con người nhà văn bộc lộ ra thành một phong cách nghệ thuật: Độc đáo, tài hoa và uyên bác. Nét phong cách này khá nhất quán trong cả hai giai đoạn sáng tác trước và sau cách mạng tháng Tám.
Đặc trưng
2 : Phong cách nghệ thuật
không đơn thuần
chỉ là những nét lặp đi lặp lại thành
quen thuộc của nhà văn. Đó phải là sự lặp lại một cách hệ thống, thống nhất cách cảm nhận độc đáo về thế giới và hệ thống bút pháp
nghệ thuật phù hợp với cách cảm nhận ấy.
Cho nên, không phải bất kỳ nhà văn nào cũng có phong cách, tạo được phong cách. Phong cách thường được tạo nên bởi một cây bút sâu sắc trên
nhiều phương diện: thế giới quan, nhân sinh quan, vốn sống, kinh nghiệm... tài năng về nghệ thuật và có bản lĩnh.
Cái nét riêng (ở cách cảm nhận độc đáo về thế giới và hệ thống bút pháp nghệ thuật phù hợp với cách cảm nhận) ấy thể hiện nổi bật, có giá trị và khá nhất quán trong
hầu hết các tác phẩm của họ, lặp đi lặp lại làm cho người đọc nhận ra sự khác biệt với tác phẩm của các nhà văn khác.
Chẳng hạn, giữa Nguyễn
Công Hoan và Nam Cao, Xuân Diệu và Chế Lan Viên, Nguyễn Tuân và Nguyễn Minh Châu...
Đặc trưng 3 :
Nghệ
thuật là lĩnh vực của cái độc đáo. Phong cách là nét riêng không trùng lặp.
Sự thật có
thể là một, nhưng cách nhìn, cách cảm, cách nghĩ của nhà văn phải có màu sắc khác nhau và độc đáo. L. Tônxtôi nói: “Khi ta đọc hoặc quan sát một tác phẩm văn học nghệ thuật của một tác giả mới, thì câu hỏi chủ yếu nảy ra trong lòng chúng ta bao giờ cũng là như sau: Nào, anh ta là con người thế nào đây nhỉ? Anh ta có gì khác với tất cả những người mà tôi đã biết, và anh ta có thể nói cho tôi thêm một điều gì mới mẻ về việc vần phải nhìn cuộc sống của chúng ta như thế nào?” (L. Tônxtôi toàn tập).
Ví dụ:
Cùng thể hiện khả năng trào phúng, hai nhà văn cùng
thời Nguyễn Công Hoan và Vũ Trọng Phụng vẫn tạo được
những phong cách khác nhau:
+ Nguyễn Công Hoan cười
nhẹ nhàng, thâm thúy bằng cách dựng lên những
tình huống trớ trêu, nghịch
lý (kiểu Kép Tư Bền, Người
ngựa, ngựa người...);
+ Vũ Trọng Phụng cười chua chát, sâu cay, quyết liệt, như muốn ném thẳng lời nguyền rủa vào mặt người ta (kiểu Số Đỏ).
Đặc trưng 4 :
Phong
cách nghệ thuật
là sự ổn định, nhất quán (đương nhiên không phải tuyệt đối).
Ví
dụ: Nguyễn Tuân, trải qua hai thời kỳ sáng tác, có những chuyển biến về tư tưởng sáng tác khá rõ nét, nhưng vẫn giữ một phong cách độc đáo, tài hoa, uyên bác. Có khác:
+ Trước cách mạng, ông ưa viết theo cách ngông, nổi loạn chống lại cái tầm thường, phàm tục ở đời. Cái Đẹp nhiều khi phóng túng.
+ Còn sau cách mạng: ông ưa viết theo cách tự tin, tự hào, tự trọng về tài năng và bản lĩnh của mình. Cái Đẹp vẫn được đặt trong tư thế thử thách gai góc nhưng bình dị, chân thực hơn.
Đặc trưng 5 :
Phong
cách nghệ thuật biểu hiện rất phong phú, đa dạng. Điều này tùy thuộc vào tài năng, sở trường
của mỗi nhà văn.
- Có thể biểu hiện ở việc chọn đề tài
(có nhà văn chỉ thích đề tài nông thôn, có người lại ưa và chỉ chọn đề tài thành thị, có người thích
những hiện thực mang tính chất nhẹ nhàng, giản dị, thâm trầm, cũng có người lại thích khai thác những chuyện
dữ dội, đau đớn, ám ảnh mãnh liệt đối với con người...).
- Có thể biểu hiện ở việc chọn thể loại
(mỗi nhà văn chỉ viết thành
công nhất ở một thể loại, thể loại ấy chính là phong cách của họ).
- Có thể biểu hiện ở sự vận dụng ngôn ngữ
(có nhà văn ưa dùng thứ văn nhẹ nhàng, êm đềm, sâu lắng, nhưng có người lại luôn tỉnh táo, sắc lạnh đến tàn nhẫn; có người ưa lối nói dí dỏm mà thâm thúy, người lại thích lối nói sắc sảo, dữ dội, sâu cay...).
- Có thể biểu hiện ở giọng điệu
(Có nhà văn
thường tạo nên một giọng
điệu tâm tình, ngọt ngào, ân nghĩa;
trong khi người khác lại thành công với giọng điệu thấm đẫm chất triết luận...).
- Có thể biểu hiện ở cách xây dựng hình tượng nhân vật trung tâm
(kiểu nhân vật chân dung - Nguyễn Tuân; kiểu nhân vật tâm lý - Nam Cao; kiểu nhân vật cảm giác - Thạch Lam, kiểu nhân vật đấu tranh - Nguyễn Minh Châu (trong sáng tác sau năm 1975), kiểu nhân vật CON - NGƯỜI - Nguyễn Huy Thiệp...).
Đặc trưng 6
: Phong cách nghệ thuật là nét riêng, đậm tính cá thể, nhưng phải có liên hệ mật thiết với hệ thống chung các phong cách của một thời đại văn học.
Ví dụ: Phong cách của các nhà thơ Xuân Diệu, Hàn Mặc Tử, Chế Lan Viên... trước cách mạng tháng
Tám đều nằm trong phong cách
lãng mạn của trào lưu Thơ
mới lãng mạn Việt Nam 1932 - 1945.
Đồng thời, phong cách nghệ thuật
chỉ có giá trị khi nó thực sự cống hiến cho sự tồn tại và phát triển phong phú, đa dạng của văn học dân tộc nói chung.
Đặc trưng 7
: Phong cách sáng tác chịu ảnh hưởng của những phương diện tinh thần khác nhau như tâm lý, khí chất, cá tính của người sáng tác. Đồng thời, nó cũng mang dấu ấn của dân tộc và thời đại.
Mỗi
một thời đại lịch sử và thời đại văn học tương ứng có thể tạo ra những phong cách sáng tác mang đặc trưng riêng:
+
chẳng hạn phong cách Hồ Xuân Hương trong thời Trung đại còn nặng nề ý thức hệ phong kiến, văn học chịu ảnh hưởng sâu sắc của quan điểm phi ngã;
+
phong cách Nguyễn
Tuân trong thời Pháp thuộc,
phát triển một khuynh hướng văn học – văn học lãng mạn, bộc lộ đầy đủ, sâu sắc cái tôi nghệ sĩ tài hoa, phóng
khoáng....
Mong những chia
sẻ sẽ giúp các bạn yêu văn trân quý những nhà văn tài năng hơn.
Comments
Post a Comment